Trên vách núi đá, đột nhiên xuất hiện một cái cửa ngầm, tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn, bên trong tối thui, mơ hồ còn có từng trận gió lạnh thổi ra, cẩn thận nghe hình như còn có cả tiếng nước nhỏ giọt.
Tôi nghĩ thần, nếu như chỗ này có gió thổi ra, vậy có nghĩa là có không khí lưu thông, con đường ngầm trong vách đá này còn có một cửa ra khác ở một bên nào đó, nói không chừng ông nội đã ra ngoài bằng cửa bên kia.
Nghĩ đến đây, tôi lên tinh thần, dán sát vào vách núi, thật cẩn thận đi vào.
Trong sơn động tối đen như mực, tôi đứng ở cửa động để làm quen một hồi rồi mới tiếp tục đi về phía trước, thật ra tôi cũng không quá xa lạ với mấy cái sơn động kiểu này, khi còn nhỏ cũng chui vào không ít sơn động cùng với mấy đứa bạn, có rất nhiều động cũ và đường núi thường thường đều sẽ liên thông nối liền với nhau, cũng không biết con đường ngầm này sẽ thông đến chỗ nào nữa.
Đây là một con đường ngầm đi nghiêng xuống dưới, rộng chừng hai mét, dưới chân lồi lõm, vách núi gồ ghề, tôi đi vào trong đó được một đoạn đã dừng bước, trong đây có hơi tối rồi.
Suy nghĩ một lát, tôi lấy ra một tấm hỏa phù từ trên người xuống, hơi quơ quơ, bên trên nhanh chóng bừng lên một ngọn lửa nhỏ, vừa lúc chiếu sáng đoạn đường ở xung quanh, tôi nở nụ cười, không ngờ rằng cái thứ này còn có tác dụng như vậy nữa.
Vì vậy trong tay của tôi cầm hỏa phù, cố gắng dùng ý niệm khống chế tốc độ cháy, đi một đoạn rất xa trong con đường ngầm quanh co khúc khuỷu, nhưng mà vẫn không phát hiện ra được điều gì, con đường dưới chân cũng dần dần bằng phẳng, không còn là đường dốc nữa, nhưng xung quanh vẫn trống rỗng, trừ bỏ thỉnh thoảng có vài giọt nước rơi xuống, hai bên tường vách núi có chút rêu xanh ẩm ướt ra thì chẳng còn chuyện gì khác thường cả.
Chỉ là, trong lòng tôi luôn có một loại dự cảm không được tốt cho lắm, cái đường ngầm nhìn như trống không này giống như cứ có cảm giác đang bị người âm thầm thăm dò vậy.
Trong lòng tôi hơi buồn bực, dưới chân cũng không có ngừng lại, đi đến đi đến, con đường phía trước đột nhiên trở nên rộng rãi hơn, nhìn từ đằng xa, ở ngay phía trước không xa hình như có một mảnh đất trống.
Tôi vội vàng bước nhanh qua đó, nhưng đúng vào lúc này, hoả phù trong tay đột nhiên lập lòe một lát, tắt mất.
Đúng lúc này đằng trước đột nhiên có tiếng sột soạt, một bóng đen xuất hiện!
Tôi chỉ cảm thấy da đầu tê rần, lập tức lại lấy ra một tấm hỏa phù khác, tiện tay phất lên một cái, ngọn lửa bùng lên, phất tay lập tức đánh thẳng về phía bóng đen đằng kia.
Ngọn lửa vẽ ra một đường parabol trong bóng đêm, sau đó lập tức rơi xuống đất, tôi lại đốt cháy thêm một tấm hỏa phù nữa, nhanh chóng chạy qua đó, nhìn xuống mặt đất, nơi đó không có cái gì cả, trong lòng tôi vừa động, hỏa phù lúc nãy đùng một cái nổ tung, tuôn ra một đống ngọn lửa nhỏ chiếu sáng khắp nơi, nhưng bởi vì không có vật đốt nên rất nhanh đã tắt mất.
Nhưng mà trong nháy mắt này tôi đã rõ ràng nhìn thấy được ở trước mặt tôi xuất hiện một gò đất, mà trong góc của vách núi còn bày một loạt thứ gì đó màu đen tuyền, không rõ mấy thứ đó là cái gì.
Tôi giật mình, vội vàng điều chỉnh độ sáng của ngọn lửa, đi lên nhìn xem lập tức vô cùng hoảng sợ.
Nơi này là một khoảng đất trống hình nửa vòng tròn do vách núi lõm vào trong, chu vi khoảng chừng vài chục mét, trong một góc của vách núi, lại bày một loạt quan tài màu đen.
Cảnh tượng đột nhiên này làm tôi giật thót cả tim, nhưng mà tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi, lập tức bình tĩnh đi qua đó, giơ hỏa phù lên quan sát.
Một hàng quan tài này, đếm từ trái qua phải có tổng cộng năm cái, nhìn sơ qua thì giống nhau như đúc, đều là quan tài làm bằng gỗ lim màu đen dày chắc, ở dưới dùng hòn đá kê lên cao vài tấc, nắp quan tài bị đậy chặt, chung quanh tản ra một mùi hương kì lạ, để người ta nghe thấy sẽ có cảm giác không quá thoải mái.
Tôi biết đây chính là mùi của xác chết, tuy là mấy cái quan tài này nhìn qua thì cũng đã rất lâu rồi, nhưng mà trong sơn động âm u ẩm ướt, thi thể sẽ tỏa ra một số mùi hương, hơn nữa tốc độ thối rữa cũng sẽ nhanh hơn nhiều.
Chỉ là mấy cái quan tài này cô đơn đặt ở nơi này, không có bia mộ, không có linh bài, hoàn toàn không thể nào biết được, ở bên trong mấy cái quan tài này có ai nằm trong đó.
Tôi nhíu mày, nếu như nói con đường ngầm và cơ quan nơi này có liên quan đến ông nôi, như vậy thì những cái quan tài nơi đây chắc là cũng sẽ có liên quan đến nhà họ Hàn của chúng tôi, chẳng hạn như là...
Không, không đúng, không phải là người của nhà họ Hàn, tôi nhớ rất rõ khi còn nhỏ tôi còn từng cùng ông nội đi vào trong núi cúng viếng tổ tiên, đều có ngôi mộ riêng cả, hoàn toàn không phải ở chỗ này, lại nói người chết nên vào đất an nghĩ, tại sao lại đặt ở trong một cái sơn động bí ẩn này, để mặc cho hơi ẩm ăn mòn, đây chính là hành động bất kính.
Tôi bắt đầu quan sát cẩn thận từ cái quan tài đầu tiên trở xuống, muốn tìm ra một chút manh mối gì đó, nhưng mà mấy cái nắp quan tài này bị đóng đinh rất chặt, bên trên nắp quan tài cũng chẳng có kí hiệu hay là chữ viết gì, nếu như muốn phân tích ra đây là quan tài của người nào, thật đúng là rất khó.
Một, hai, ba, bốn...
Đến lúc tôi xem đến cái quan tài thứ tư, tôi gần như đã sắp từ bỏ hy vọng, mấy cái quan tài này cho dù nhìn kiểu gì cũng đều giống hệt nhau, thậm chí ngay cả khe hở dưới đáy quan tài tôi cũng đã kiểm tra qua, tôi lại không thể cạy nắp quan tài ra để xem được, xem ra tôi chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, có lẽ đến khi đi ra khỏi cái sơn động này sẽ có được manh mối mới khác.
Tôi chỉ nhìn cái quan tài thứ tư vài cái, cũng không quan sát cẩn thận nữa, còn cái cuối cùng kia cũng chỉ nhìn lướt qua hai cái, nhìn sơ qua chắc là không có cái gì đặc biệt rồi.
Nhưng mà ngay lúc tôi xoay người chuẩn bị rời đi, tôi đột nhiên phát quan tài thứ tư kia hình như có gì đó không đúng.
Quay đầu lại nhìn kỹ tôi lập tức phát hiện ra chỗ có vấn đề, cái quan tài thứ tư này, không ngờ lại có hơi nghiêng, không có được đặt cho ngay ngắn!
Cái này có nghĩa là gì?
Trong đầu tôi xuất hiện một cái ý nghĩ, bà nội cha nó, cái nắp quan tài này chắc là không có đóng đinh lên, chỉ là khép hờ!
Tôi lập tức nhớ đến cái bóng đen chợt lóe lên lúc nãy, vốn dĩ tôi cũng đã nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác của mình mà thôi, nhưng mà bây giờ xem ra ở chỗ này nhất định có chuyện gì kì quái.
Tôi lặng lẽ vòng qua một bên của quan tài, duỗi tay đẩy cái nắp dày nặng của quan tài một cái, nín thở ngầm vận sức, đột nhiên đẩy mạnh!
Tôi vốn tưởng rằng, cái nắp quan tài này hẳn là phải rất dày và nặng, hơn nữa tuyệt đối đã rất lâu rồi không bị mở ra, chắc là phải rất nặng hơn nữa sẽ rất cứng đờ, ít nhất phải dùng rất nhiều sức mới có thể mở nó ra được, nhưng mà lại không ngờ là, cái nắp quan tài này giống như là được mở ra rất thường xuyên vậy đó, mặc dù đúng là có chút nặng, nhưng mà không ngờ cũng không tạo ra bao nhiêu tiếng vang, đã bị tôi vô cùng nhẹ nhàng đẩy ra được.
Trong nháy mắt khi quan tài bị mở ra, tôi theo bản năng mà che kín mũi miệng lại, nhưng rất nhanh đã ngây ngẩn cả người, bên trong cái quan tài này không ngờ lại không có chút mùi lạ giống như trong tưởng tượng nào cả.
Bên trong quan tài, có một người khoác trên người một tấm vải đen đang lẳng lặng nằm đó, tôi hơi quơ tấm hỏa phù, nhìn vào bên trong, lập tức nhìn thấy toàn thân của người này đều bị miếng vải đen kia che chở, chỉ lộ ra khuôn mặt, nhưng mà khuôn mặt đó hình như đã bị phỏng rất nghiêm trọng, nhìn qua có chút thê thảm không nỡ nhìn, hai mắt của hắn nhắm chặt, hai tay giao nhau đặt ở trước ngực, không hề nhúc nhích chút nào.
Giống như là một người chết thật sự, nhưng mà thoạt nhìn thì giống như là một người vừa mới chết không lâu, bởi vì tuy là hắn chết rất thảm, nhưng mà ở dưới hoàn cảnh ẩm ướt như thế này lại chẳng có dấu hiệu thối rữa nào cả. Nhưng mà nếu là người vừa mới chết đi, làm sao hắn có thể chui vào trong quan tài được chứ?
Là người nào đã bí mật giấu hắn ở chỗ này?
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi đột nhiên khẽ động, thật cẩn thận giơ tay kéo miếng vải đen trên người hắn xuống, tôi muốn phân tích quần áo và vật phẩm tùy thân của người này để đoán xem hắn rốt cuộc là người nào...
Nhưng mà ngay lúc tay của tôi vừa mới chạm vào miếng vải đen, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một tiếng cười lạnh, tay tôi run lên theo bản năng, đang định quay đầu nhìn xem, một chuyện không ngờ đến đã xảy ra, chỉ thấy cái người đang nằm trong quan tài này, đột nhiên xoay người ngồi dậy.
Tôi hoảng sợ hết hồn, gần như là phản xạ có điều kiện mà rút tay về, người này lập tức dùng tay chống quan tài, vèo một cái đã nhảy ra khỏi quan tài, đứng ở đằng trước quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái rồi nhanh chân chạy về phía trước.
Mẹ bà nó, tôi lập tức giận sôi máu, cái tên này quả nhiên là người sống cố ý giả chết!
Tôi cũng không khách khí, hắn co chân chạy, tôi cũng nhanh chân đuổi theo, người này chắc chắn có chỗ kỳ lạ, chỉ cần có thể bắt được hắn, nhất định có thể giải thích được bí mật ở chỗ này và cả nguyên nhân ông nội mất tích nữa.
Con đường ngầm phía trước rộng rãi và bằng phẳng hơn nhiều, nhưng mà tên kia chắc chắn là quen thuộc địa hình nơi đây hơn tôi, chạy ở đằng trước quẹo trái quẹo phải một hồi, dần dần vứt xa tôi ở đằng sau.
Hắn ta lại còn có thể nhìn thấy trong bóng tối, nhưng mà tôi còn phải dựa vào hỏa phù chiếu sáng, tôi có hơi bực bội, lấy hai cái hỏa phù ra, hét lên một tiếng, một cái bay ra ngoài, đánh thẳng vào phía sau lưng của người nọ, nhưng mà khoảng cách có chút xa, hỏa phù chưa đánh đến hắn ta đã rớt xuống đất, nổ ra một đống lửa dưới nền đất rồi lập tức biến mất.
Nhưng mà lần này cũng đã cho tôi cơ hội nhìn rõ con đường phía trước, tôi nhanh chóng phóng về phía trước, mắt thấy chỉ còn khoảng mười mấy mét nữa là có thể bắt được hắn, lại đúng vào lúc nào, tên quái nhân này nhoáng lên bên cạnh vách núi một cái rồi lập tức mất đi bóng dáng.
Tôi cũng vọt lại đó, vội vàng nhìn lại chỗ vách đá nơi quái nhân kia biến mất.
Chỉ thấy ngay chỗ đó đột nhiên xuất hiện một cái lỗ thủng, người cỡ như tôi chắc là cũng phải khom lưng mới có thể chui vào được.
Tôi có chút khó khăn, này rõ ràng là cái kiểu một người giữ ải, vạn người quá vào đây mà, nếu như tôi chui vào trong đó, người nọ lại ở đối diện đánh lên, vậy phải làm sao đây?
Tôi đang do dự, lại nhìn thấy bên trong lỗ thủng đó không ngờ lại có một tia sáng chiếu ra, tôi vội vàng cúi đầu nhìn xem, lại vừa lúc nhìn đến tên quái nhân đó đang ở trong huyệt động, hình như mở ra một còn đường nào đó, ánh mặt trời ở bên ngoài chiếu vào, bên trong huyệt động càng hiện rõ lên trong mắt của tôi.
Tôi từ từ trợn to hai mắt lên nhìn, không thể tưởng tượng nổi nhìn tất cả mọi thứ, kí ức xa xôi nhưng vẫn luôn khắc sâu trong lòng, đột nhiên xuất hiện trong đầu...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo